Danh Sách Chương |
. |
Chào các bạn, mình tên là H (không để đích danh vì một vài lí do, mong các bạn thứ lỗi) mình 23t, truyện mình sắp kể nghe giống một câu truyện ma, kì bí, kinh dị nhưng mình cũng chẳng rõ chính xác nó là cái gì nữa, mình chỉ chia sẻ lên đây như một quyển nhật kí tự thuật của mình về những ngày kinh hoàng mà mình vừa trải qua (có lẽ nó vẫn còn tiếp diễn) và nghĩ rằng chắc các bạn hứng thú với nó (vì mình nghĩ ai mà chẳng thích một câu truyện kì dị, ma quái sảy ra trên chính đời thực và được kể lại bởi chính nhân vật trong câu truyện!) còn chuyện tin hay không là tuỳ bạn. Hiện giờ, tính từ ngày bắt đầu dọn vô căn phòng trọ ấy cũng được gần 1 tuần rồi và mình đang khá rối loạn về tâm trí (cứ cho là gặp vấn đề về thần kinh) nhưng ít nhất nó cũng được coi là ổn so với những gì mà mình đã phải trải qua và có lẽ sẽ là bình thường với những gì sắp trải ra. Bây giờ mình sẽ kể cho các bạn nghe về những ngày vừa rồi và sẽ tiếp tục kể về những gì đang sảy ra trong những update sau đó. Vozforums cùng sachvui.com hãy cùng đón nhận những câu truyện mà mình cho rằng bạn sẽ thích thú với nó Chuyện sảy ra cách đây khoảng 2 tuần, bà chủ phòng trọ cũ quyết định đập dãy phòng để làm quán café, bida gì đó nên mình phải kiếm một phòng trọ khác, hiện mình đang phụ ở quán nước của bác mình trong lúc tìm việc làm mới, hồi trước mình làm công nhân bên khu công nghiệp Biên Hoà 2 (cty thì mình xin không nói) sau một hồi dò hỏi bạn bè, người quen thì được một người bạn giới thiệu một nhà trọ của người họ hàng xa mà chưa ai thuê với cái giá khá là vừa túi tiền của một công nhân như mình, 700k/tháng, có gác xếp, phòng vệ sinh trong nhà . Với cái giá như vậy, mà nghe nói cũng gần đường lộ, xung quanh có tiệm tạp hoá mình liền lập tức xin số điện thoại và địa chỉ nhà, khi đến xem thì đúng như những gì mình được kể, dãy phòng trong một hẻm nhỏ, đi thẳng ra là đường lộ, căn phòng khá đẹp, có tiệm tạp hoá đối diện, xéo qua là một quán bún nhỏ bán từ sáng đến chiều, nên mình liền làm hợp đồng ngay mà không đắn đo suy nghĩ về cái giá rẻ như bèo của căn phòng ấy. Mình phải đặt cọc trước 1 tháng là 700k. Tất cả đều đã ổn thoả, trưa hôm ấy mình thuê xe chuyên đồ từ căn phòng cũ đến ngay và đấy cũng chính là mở đầu cho những ngày tháng kinh khủng nhất mà có lẽ mình sẽ chẳng bao giờ quên trong căn phòng ấy. Đồ đạc cũng không gì nhiều, một cái TV, cái máy tính bàn cũ cồng kềnh, một cái nệm và nồi niêu soong chảo,… Ngày đầu tiên (thứ 2 ngày 2 tháng 6 ) Dãy phòng gồm có 4 phòng, phòng đầu là nhà bà chủ, bán trái cây gì đó, 3 phòng sau là để cho thuê. Phòng mình thuê là phòng cuối dãy, phòng 4×5, cạnh bên phòng là một khu đất hoang, cây cỏ mọc um tùm 3 phòng đầu dãy đều được lợp chung một mái tôn còn riêng phòng mình thì không vì ngăn cách bởi phòng mình và 3 phòng còn lại là một lối đi khoảng 3m dẫn vào một phòng vệ sinh cũ đã khoá (Chắc hồi trước chưa có phòng vệ sinh trong nhà nên mới dùng phòng ngoài, sau này sửa lại nên phòng ngoài này bỏ đi nhưng về sau mình mới biết là không ). Sơn bên ngoài trông cũng mới hơn những phòng còn lại. Nền nhà được ốp gạch men, tường quét vôi xanh. Cả căn phòng không có bất cứ đồ vật gì ngoại trừ có một cái tủ quần áo bằng gỗ trên gác xếp (sau khi hỏi ý kiến của chủ phòng mình lấy luôn cái tủ ấy làm tủ đựng quần áo của mình). Gác xếp được làm bằng ván gỗ, dưới gác xếp bên trái là phòng vệ sinh, cầu thang lên gác xếp được đặt ở bên trái phòng dựa lên bức tường của phòng vệ sinh, nhìn qua là cái cửa xổ hướng ra khu đất hoang mà mình đã nói ở trên (thật là một thiết kế ngu ngốc, về sau mình đã đóng luôn cái cửa xổ ấy, và không bao giờ giám mở ra một lần nào nữa mình sẽ kể cho các bạn sau) cạnh cửa ra vào là một cái cửa xổ khác có thể nhìn qua được tiệm tạp hoá đối diện dễ dàng, sau khi đưa đồ đạc vào rồi sắp xếp, mình định ra ngoài chào hỏi hàng xóm xung quanh nhưng khi ngó ra, cả hai phòng đều đóng kín cửa, có lẽ họ đã đi làm, mình đoán vậy. Nhà bà chủ cũng có mạng và cả truyền hình cáp nên mình tính sẽ xin mắc chung, có lẽ để mai. Sau đó mình nhớ mình đã đóng cửa lại rồi định ngả mình xuống nằm nghỉ một tí trên nền nhà, lúc đó khoảng 11h trưa, chính xác là 11h5’ vì mình đã mở điện thoại lên vì tin nhắn của tổng đài rồi xem giờ, nằm ngủ một lúc thì mình bị đánh thức bởi tiếng gà gáy, tiếng gáy nhỏ nhưng rất chói tai, con gà gáy liên tục trong 5, 10 phút đồng hồ, có lúc mình nghe như nó đang gáy ngay trước cửa phòng mình mình nhớ mình đã ngoái đầu lên hai lần ngó ra cửa xổ nhưng không thấy con gà nào bên ngoài cả, rồi bỗng nhiên im bặt, không còn một tiếng động nào, rồi mình lại đặt mình xuống ngủ thiếp đi, mê man như bị trúng gió, đầu óc cứ quay vòng vòng, định nhổm dậy tìm chai dầu gió nhưng không hiểu sao mắt cứ nhắm nghiền lại, tay chân tê rần, cứng đờ được một lúc thì có người lay mình dậy, mở mắt ra thì là bà chủ phòng, bà nói thấy mình kêu mớ ầm ĩ, từ tận nhà bà còn nghe thấy nên chạy xuống xem sao thì thấy mình nằm vật vã tay chân cứng đờ nên bà lay dậy, mình liền cảm ơn và dậy bắt gió rồi trải tấm nệm ra nằm nghỉ, khỏi ăn cơm và nghĩ trong đầu chắc do mình mệt quá, đinh ninh là như vậy và sau đó mình ngủ một mạch tới tối cho đến khi bị thức dậy bởi một tiếng động lạ trong phòng vệ sinh, lúc bị đánh thức chắc tầm 12h, giữa đêm, mình không xem giờ nên không biết chính xác, đầu óc mình vẫn mơ màng, mình bị đánh thức vì nghe thấy có tiếng thở hổn hển trong phòng vệ sinh cạnh chỗ mình nằm tiếng thở ban đầu rất chậm rãi rồi gấp dần, kèm theo sau là tiếng khóc, rên la ú ớ, tiếng rên rất kì lạ, nghe như có cái gì đó chặn lại, như kiểu có cái gì đó nó ngăn cuống họng của thứ đó lại có thể nó đã bị cắt (đó là những gì mình tưởng tượng khi đó), nó cứ tiếp diễn và ngày một gấp, đến mức mình không thể chịu đựng nổi, mặc kệ cả mình mình ướt đẫm mồ hôi vì sợ hãi mình quyết định đi vào xem coi có cái gì trong đó, mình tiến đến công tắc và mở đèn lên, đầu óc mình vẫn vẫn quay như chong chóng, chân tay bắt đầu run, mình tiến lại cửa phòng vệ sinh, khi mình mở cửa ra, trước mắt mình là một căn phòng vệ sinh bình thường, chẳng có gì khác thường, suốt từ lúc đó tới sáng việc đó cứ lặp đi lặp lại tầm 3 lần và mình hoàn toàn thúc trắng Ngày thứ hai (thứ 3 ngày 3 tháng 6) Mình vẫn nghĩ rằng mình gặp ảo giác với tất cả những gì trải qua trong đêm qua (ít nhất trong lúc đó) mình thấy khá mệt mỏi, sáng đấy mình ăn sáng ở quán bún đối diện, lúc nói chuyện thì bác ấy khá ngạc nhiên và tỏ thái độ lạ khi mình nói mình là người trọ mới ở căn phòng ấy, nhưng những thái độ và cử chỉ ấy chỉ lướt qua và lập tức bị che dấu (theo trí nhớ mình là vậy). Cả ngày hôm ấy mình không thể tập chung vào công việc được, trong đầu mình vẫn suy nghĩ về những điều kì lạ xoay quan phòng ấy. Sau đó mình về và có nói chuyện với chủ nhà về một vài vấn đề và cả việc xin mắc nhờ truyền hình cáp và mạng,… và lúc đó mình mới biết rằng trưa hôm qua bác ấy chẳng hề nghe tiếng mớ của mình và cũng chẳng qua lay mình dậy đến giờ mình mới sực nhớ trước lúc nằm xuống nền mình đã khoá cửa kĩ, lúc đó mặt mình cắt không còn một giọt máu, xanh lại (theo những gì bác chủ nhà nói) nhưng có vẻ bác ấy không mấy ngạc nhiên trước những gì mình mới kể, chỉ bảo mình mệt nên trúng gió mơ màng vậy thôi, mình xin phép rồi lặng lẽ bước về phòng mà biết rằng thực sự mình không muốn chút nào. Khi đi qua cái lối nhỏ dẫn vô phòng vệ sinh cũ thì bỗng tóc gáy mình dựng ngược lên, cả người lạnh toát, gió thổi qua cái lối ấy nghe như tiếng rít! mình quay người qua và thấy có một bóng khoác trên mình một tấm vải trắng dài, cao lều khều mở cửa phòng vệ sinh cũ bước vô, mình hoảng hồn lùi người và vấp trúng cái đống thau cũ rồi té nhào, khi nhìn lại thì thấy cửa phòng vệ sinh vẫn đóng im ỉm, chẳng còn thấy cái bóng trắng vừa nãy đâu cả, định thần lại rồi chạy thẳng về phòng, mình nhớ cái bóng ấy rất kì quái, cao tầm 2m3-2m5, cái dáng đi khập khiễng như bị mất một chân và khi mình nhìn xuống thì thấy cái thứ đó đang đi bằng 4 chân, mình không biết nó là cái quái gì nhưng mình khẳng định trong lúc té xuống đã thấy nó đi bằng 4 chân, nhưng hình như là có hai chân giả bằng gắn ở phía trước khiến thứ đó đi lại khó khăn, và nếu không nhầm thì mình cũng nghe cả tiếng cộp cộp của cái chân giả đó chạm xuống đất! Rót một li nước rồi tự trấn an và mình bắt đầu cảm thấy khá hối hận về việc thuê phòng, sau đó mình hẹn một vài đứa bạn rồi đi quán café nói chuyện, lúc đó mình chẳng muốn quay về căn phòng trọ ấy nữa, mình có kể cho thằng bạn thân mà nó không tin, nó kêu mình bịa này nọ. Ngồi dây dưa rồi cũng đến 6h chiều, bọn nó chẳng ai rảnh mà ngồi đó đến cùng, rồi lần lượt rủ nhau đi về, chỉ còn mình mình là ở đó. Ngồi thêm một lúc đến tầm 7h30 rồi cũng đứng lên đi về, chẳng lẽ thuê phòng mà lại ra đường ngủ. Lúc về thì mình có để ý thấy khe cửa trên phòng số 3 sáng, chắc họ mới đi làm về, như rồi đèn lại tắt mình đành phải bỏ cái ý định nói chuyện làm quen với hàng xóm, lúc về phòng đi ngang qua cái lối dẫn vào phòng vệ sinh cũ mà lạnh hết sống lưng, rồi quay mặt đi và nhanh chân bước về phòng. Tắm rửa xong rồi liền chèo lên gác cất mấy bộ đồ từ cái vali quần áo vào tủ, cái tủ cũng rất bình thường, có lẽ hồi trước có kính mà đã bị lấy ra (chắc do vỡ hoặc chủ trước không muốn dùng) bên ngoài có một ít bụi còn lại thì hoàn toàn sạch sẽ, treo mấy bộ đồ vào và đi xuống trải nệm ra ngủ cho êm chuyện, lúc đi xuống thì có chợt nhìn qua cái cửa sổ hướng ra khu đất hoang bên cạnh thì thấy có cái gì đó đen đen ở mấy lụm cây, mình bước thêm vài bước nữa và đưa mắt nhìn kĩ hơn (mặc dù biết rằng sẽ chẳng có gì tốt đẹp trông đợi) thứ đen đen đó lại gần cửa sổ hơn, rồi bám vào thành cửa sổ nhô lên, để dần hiện ra một khuôn mặt, một khuôn mặt trắng bệt với hai hốc mắt đen xì, da mặt nứt nẻ với những mặt máu hiện rõ trên mặt như người chết đuối, cái mồm há rộng ra đến mang tai và vẫn đang mở rộng dần, hoảng hồn trượt chân té lộn nhào, khi nhìn lại thì không còn thấy cái thứ đó nữa. Cảm xúc lúc này cảu mình khá lẫn lỗn, không hẳn là sợ mấy, cái khuôn mặt ấy thật ra mình đã gặp trong quá khứ rồi, mà những thứ gì mình gặp rồi thì không sợ khi gặp lại lần hai nữa. Lúc này mình bắt đầu nhớ lại cái lần gặp trong quá khứ ấy: Năm đấy là hè năm lớp 7 về quê chơi, quê mình ở TB, đêm bọn trong xóm nó rủ đi đánh cá, thì mình cũng hiếu kì mà đi theo, bọn nó thả lưới xuống rồi rủ nhau kiếm một gốc cây ngồi tám dóc lấy mấy củ khoai nướng ra chia nhau, một lúc sau thì thằng T (cháu mình) mới kêu mình ra kiểm tra lưới, mình cũng ra vẻ anh lớn trong đám ra ngó lưới, rọi cái đèn dầu xuống chỗ đặt lưới, thì mình thấy có cái gì ấy nó sục sục ở dưới nước, liền kêu bọn trẻ ra nhìn thì đột nhiên dưới nước có một khuôn mặt trắng bệt, da nứt nẻ chồi lên há hốc cái mồm ra rộng đến mức quai hàm gần như chật hoàn toàn, mắt nó đen ngòm tràn đầy vẻ hận, giận dữ, cái thứ đó kêu lên với cái giọng the thé, và mình cũng không bao giờ quên cái giọng ấy, nó như vọng về từ cõi âm lạnh lẽo và ma quái: “Lạnh…Xuống đây…xuống đây với tao…” ba hồn chín vía mình hét toáng lên rồi ném luôn cái đèn xuống nước ngã ngửa ra run rẩy, suốt mấy tuần còn lại ở quê đêm nào cũng mơ, đến khi về thành phố rồi vẫn mất ngủ khi nghĩ đến, riết rồi cũng hết và không sợ nữa, cái khuôn mặt mình vừa gặp giống ý đúc cái khuôn mặt lần ở quê đấy. Sau đó thì mình cũng không nhớ rõ mấy, hình như là lăn ra ngủ lúc nào không hay, cả đêm đấy giấc mơ hôm đi đánh cá ở quê liên tục hiện về! đem theo nỗi sợ mà tưởng chừng sẽ không bao giờ tái hiện lần nữa! Ngày thứ 3 (thứ 4 ngày 4 tháng 6) Mình không thể post những việc sảy ra trong ngày thứ 3 được vì lí do không được sự cho phép của người hàng xóm phòng số 2 (K) hôm qua sau khi post xong Ngày thứ 2 thì mình có về nhà để lấy chút đồ, khi đi đến cửa thì có một thanh niên dáng người cao mà gầy, kéo vai mình nói là hàng xóm sống ở phòng 2, anh ấy kêu mình qua phòng anh ấy nói chuyện. Khi bước vô căn phòng suy nghĩ đầu tiên của mình là K theo đạo thiên chúa và rất sùng đạo, các cây thánh giá, tượng chúa được bày trí khắp phòng, mình không mấy dễ chịu về căn phòng vì mình theo Phật, không phải gọi là có thành kiến này nọ hoặc kì thị vì bạn thân của mình cũng theo thiên chúa giáo, đơn giản là mình không thấy thoải mái mấy. Mình và anh ấy có một cuộc nói chuyện nhỏ, anh nói anh biết tất cả những gì đang sảy ra trong căn phòng ấy, anh đã ở đây hơn 4 năm và cũng bị ảnh hưởng gián tiếp đến cuộc sống bởi cái thứ đang ám căn phòng ấy (chính xác hơn là cả dãy phòng). Mình cãm thấy tâm trạng ổn định hơn trước những gì anh ấy nói (vì mình tin mình không bị hoang tưởng và có người có thể giúp mình) Sau đấy anh ấy tỏ ra khá khó chịu trước những gì mình vừa đăng lên mạng và nói ý tưởng đấy thật ngu ngốc, anh ấy nói trong vấn đền này mình có thể coi là chưa hiểu gì hết, những thứ ấy không đơn giản chỉ là những trò hù dọa ma quỷ, nó đã quá bình thường với những bộ phim kinh dị nhạt nhẽo, việc này liên quan đến tính mạng, đã có người chết và càng nhiều người liên quan thì chỉ càng rắc rối (nghe có vẻ ngớ ngẩn và mình định không quan tâm đến lời anh ta nói nhưng vẫn tiếp tục câu chuyện vì có thể K sẽ giúp ích cho mình trong vấn đề này) sau khi nghe mình kể thêm về những gì mình tính post lên tiếp và thuyết phục anh ấy cho phép đăng tiếp chứ không thể drop (anh ấy cũng là vozer và cũng chẳng thích cái kiểu đem con bỏ chợ và đó là suy nghĩ của mình, đúng là lúc ấy mình suy nghĩ thật ngớ ngẩn). không ngờ K sẽ cho phép mình đăng những gì anh cảm thấy được và khuyên mình hạn chế về căn phòng cuối dãy ấy vì nó là nơi bị ám nặng nhất! (mình nghĩ không đơn giản là K nghĩ về các bạn trên voz đợi bài mà chăc có một lí do nào đó, có thể là trông đợi sự giúp đỡ của một vozer nào đó rành trong lĩnh vực này khi đọc bài!) anh khuyên nên dọn qua đây ở, căn phòng đã được trấn và hạn chế những thứ ấy. Theo những gì anh cho phép thì Ngày thứ 3 là những gì mình không được phép đăng! Sau cuộc nói chuyện mình xin về trông quán cho bác. Hôm nay nhà bác đi chơi về nên không mở cửa quán café, mình sẽ có thời gian để post bài và trả lời thắc mắc của các bạn. Để bù đắp cho câu truyện đáng lẽ hôm nay sẽ được kể, mình sẽ kể cho các bạn một câu truyện khác, truyện có thật (như những người kể truyện hay nói để tăng phần đáng tin cho câu truyện) mà mình được bà ngoại với các bác kể trong những lần thăm quê, quê ngoại mình ở NĐ. Ma đói Ngày thứ bốn (thứ 5 ngày 5 tháng 6) Phần 1: Nhà bác ấy ngủ trưa nên mình cũng đành xin phép đi về, vừa xỏ dép vào đứng lên thì bỗng lạnh người (trong đầu đinh ninh có chuyện chẳng lành) mình quay người về phía phòng thì cả người cứng đò, một người mặc váy trắng tóc dài xõa lê thê dưới đất đi ra từ cái lối phòng vệ sinh cũ ra (mình không chắc là từ lối phòng vệ sinh cũ hay từ “tường” ra nữa nghe từ tường chui ra thì khá buồn cười nên mình sẽ cho là từ cái lối dẫn vào phòng vệ sinh cũ) cách đi của “nó” trông rất quái dị, cứ như là lướt trên mặt đất vậy, tóc nó dài xõa trên mặt đất và xung quanh chân. “nó” quay người qua để lộ khuôn mặt gầy guộc bị tóc che mất nửa, hồn vía mình lên mây cửa phòng bác chủ nhà đang sau lưng mình mình có thể quay người gọi bất cứ lúc nào nhưng không thể, chính xác hơn là không giám đưa mắt ra khỏi thứ đó, “nó” ngẩng mặt lên và để lộ ra khuôn mặt của MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG tuổi ngoài 60 nhăn nheo (vâng! Người đàn ông mặc váy, nghe khá … nhưng chính là vậy) mắt trái của hắn bị tóc che mất chỉ còn một bên mắt, bộ váy trông đã rất cũ, ố màu, những họa tiết trang trí trên bộ váy rất lạ, nhưng mình không thể chú ý kĩ vì con mắt của hắn như có thể sai khiến khiến mình không thể nhìn ra chỗ khác ngoài mắt hắn, con mắt trắng với một lòng đen nhỏ ở giữa vô hồn, nhưng lại đem lại một cảm khó tản xen lẫn giác sợ hãi đến tột độ khi nhìn vào, nước mắt mình bắt đầu chảy ra, trong một phú chốc dụi mắt thì thứ đó đã tiến gần hơn, cách mình tầm 5m, nỗi sợ lên đến tột độ, chân tay từ cứng đờ sang rã rời, cả người bủn rủn, run lên từng cơn. Thật điên rồ, giữa trưa, nắng một thứ quái dị đứng ở giữa hành lang mà không ai nhìn thấy ngoài mình sao, bên quán bún có người, quán tạp hóa đối diện nữa chứ, đầu óc và tâm trạng lúc đó của mình hết sức rối loạn, mình không giám đưa mắt ra xung quanh, có thể nó sẽ đến gần hơn, rồi có tiếng người gọi mua đồ bên quán tạp hóa và mình đã phạm vào một sai lầm khi rời mắt khỏi hắn, hắn đến trước mặt mình cách tầm 1m gương mặt hắn sẽ ghi sâu vào tâm trí mình mãi mãi, mãi mãi! xen lẫn giữa một nỗi buồn sâu thẳm bên trong con mắt vô hồn là một sự hận thù không thể tả, mồm hắn trào ra một cái gì đó màu đen, nâu nâu của đất, ban đầu nó có mùi phát phảng như nước hoa nhưng ngày càng hồi thối đến độ, không thể thở nổi, trên ngực hắn có một vết máu chảy dài ướt hết cả vùng tóc xõa trước ngực, hắn rên rỉ, cáu thứ nước đó chảy ra một nhiều hòa với máu thành một mùi vừa tanh vủa thối không thẻ chịu nổi. Rồi đầu óc mình lảo đảo, tay chân mất kiểm soát rồi ngã người đạp vào cánh cửa nhà bà chủ rồi lăn ra ngất! khi tỉnh giậy thì thấy đang ngồi trong phòng mình và bên cạnh là một chai dầu gió, bác ấy bước vào từ cửa đưa mình li nước rồi kêu mình bị trúng gió rồi ngã trước cửa phòng, nhưng mình thề với bác ấy là những thứ mình vừa thấy nó rất thực, không thể khác được, nhưng tại sao không ai thấy mà mỗi mình là thấy? bác không nói gì, chỉ kêu mình nên nằm nghỉ …còn nữa… Ngày thứ bốn (thứ 5 ngày 5 tháng 6) Phần 2: Giấc mơ đó khiến mình khá lo lắng, có lẽ những chuyện đó sẽ sảy đến, mình lại nằm xuống và cố gắng ngủ, sau đó mình bừng tỉnh, có một tiếng nói vang trong căn phòng : “Tao đến rồi đây…ha…ha…ha” rồi có cái gì đó vụt qua chỗ mình nằm rồi trên gác có tiếng bước chân, hình như là nó đã lên gác, mình đang chùm kín chăn và cả người toát hết mồ hôi, yên lặng một lúc rồi trên gác lại có tiếng nói chuyện, nghe như đang đối thoại với một ai đó, nhưng không có người đáp và chỉ một giọng nói cứ tiếp chuyện như nghe được một ai đấy đáp trả, cuộc nói chuyện khá ngắn, mình thì mình nhớ không rõ từng câu chữ nhưng vẫn nhớ được nội dung và cái tiếng kêu khịt khịt khó chịu của cái thứ đó: – Mày nghĩ sao về tên đó? Khịt khịt – Tao biết…tao biết nó không đáng quan tâm, chỉ có tên kia là nguy hiểm – Chưa…khịt…khịt… chưa tao không rõ, nó đang giữ một nửa còn lại của thứ ấy – Đúng…hậu họa về sau! Phải sử…khịt…phải sử nó. Nhưng rất khó đụng đến nó, gần như là không thể…khh…ịt – Đúng, có một con chuột nhắt đang nghe lén…khịt…khịt… Lúc này mình biết cái thứ đó đang hướng đến mình, không biết vì sao ban đầu nó không nhận ra nhưng mình nhận biết được là sắp gặp nguy hiểm, mình tính vùng chăn chạy ra nhưng không được, cả cơ thể mình tê cứng rồi mình ngất đi, khi tỉnh dậy thì không thấy gì hết và mình ngủ một mạch đến buổi sáng Ngày thứ 5 + 6 Hai ngày này gần như không có mấy việc ma quái (cả ngày thứ 5 mình ở nhà bác và ngày thứ 6 thì ở nhà K) nên mình gộp làm 1, chỉ có mỗi sáng Ngày thứ 5 là có một chút đáng nói, sau một đêm không mấy an bình thì sáng đấy mình dậy rất sớm, tầm 4:30 rồi chuẩn bị xuống nhà bác phụ bán và trông nhà, hôm đấy cả nhà bác đi chơi nên mình sẽ ngủ lại như mình đã nói trong những update trên, mình ăn sáng ở quán bún thường ăn, lúc bác ấy bê tô bún ra thì đột hét lên sợ hãi làm đổ vỡ tô bún xuống đất rồi chỉ thẳng tay vào mặt mình : “trán bay…trán bay…có…***…quỷ dữ!!!” (từ “quỷ dữ” được nói bằng một giọng rất khác) rồi bà ấy la toáng lên, một vài người ngồi bàn khác quay qua nhìn, tò mò chồng bác ấy liền chạy ra xin lỗi mình và đỡ bác gái vô nhà. Mình có hỏi bác chủ nhà về việc bà bán bún, bác ấy kêu bà ta hồi trước là cô cậu gì đó, xem bói, lên đồng kiếm tiền, cách đây 2 năm không biết vì lí do gì mà mất hết khả năng, rồi bà ấy đến đây sống với con rể và bán bún từ đó đến tận bây giờ! Chuyện kì quái của hai ngày chỉ có vậy, hiện tại mình vừa về nhà K, ngày chủ nhật vắng người, bác kêu mình nếu mệt thì cứ về nghỉ, chiều ra phụ tiếp, vừa nãy mình kiếm được một quyển sổ, như kiểu nhật kí trong nhà K và cả trên máy tính cũng có một vài tài liệu nữa, theo những gì mình đọc được thì hình như trong quyển nhật kí đó K có ghi lại vài sự việc diễn ra đối với các chủ phòng trước, nếu mọi người cần mình sẽ liệu mà đánh máy post lên một vài sự việc cho mọi người! (mình nghĩ chắc K cho phép) vừa giờ mình vừa nhận được cuộc gọi của K (không biết vì sao K có số mình, có lẽ bác chủ nhà cho) giọng nói K rất nhanh, gấp gáp và vội vã chẳng đợi mình trả lời lấy một câu: “K đây! Cậu đang ở nhà tôi đúng không? Nếu cậu đang ở quán thì về nhà tôi tôi cần cậu giúp ít việc, nghe đây! cậu mở cái ngăn kéo dưới cùng của bàn máy tính ra trong đó có một quyển sổ, cầm nó theo mình vì nó sẽ rất cần thiết, sau đó lật miếng gạch dưới chân kệ sách nơi tôi để mấy tập kinh lên, ở đó có một cái hộp, đem cái hộp đến trước cửa phòng 3 rồi gọi cửa, cậu sẽ gặp M, nói với cô ta những gì tôi nói rồi đưa hộp bút đó cho cô ta rời ra khỏi chỗ đấy, nếu không thấy ai ra thì cứ để cái hộp trước cửa rồi rời đi. Tôi đã biết cái thứ đang ẩn mình trong dãy phòng là gì rồi, thứ đó khiến cho mọi người gặp ảo giác về mọi thứ kinh dị, ma quái mà họ từng gặp, hoặc có thể tưởng tượng ra nên gần như những thứ cậu gặp nó chẳng liên quan mấy đến nhau và ngày càng tăng cao mức độ bệnh hoạn và kinh dị, điên khùng lên. Giờ tôi đang ở nhà chủ trước của căn phòng ấy, cô ta là người giữ một nửa thứ đó! Chuyện này sẽ sớm kết thúc! Nhớ đấy H” … “Vâng…mà anh?…tu…tu” Quyển sổ thì mình vừa nay mình đã tìm thấy, cái hộp dưới kệ sách cũng đã lấy lên, trông nó giống một cái hộp bút máy cũ và hen rỉ nhưng xung quanh lại được dán một mảnh vải có những hình vẽ trên đó, rất giống bùa (K theo đạo thiên chúa mà cũng học bùa ngải ư? mình thấy khá bất ngờ và nghi hoặc) mình tính sẽ làm theo lời K nhưng sực nghĩ, vô tình không phải là K? đắn đo một lúc mình cũng đành liều, mình bỏ cái laptop của mình với quyển vô cái cặp đen kiếm được trong phòng K, rồi khóa cửa ra ngoài việc sảy ra tiếp theo khi nào ra quán café rồi mình sẽ kể tiếp, giờ không thể vừa đánh máy vừa làm việc được. Ngày thứ bảy (chủ nhật, ngày 8, tháng 6) Hôm nay mình về sớm, bác mình cho về để nghỉ rồi chiều ra phụ tiếp mà tình hình thế này chắc chiều mình không thể ra phụ được. Bây giờ mình sẽ kể tiếp đoạn trưa nay làm theo lời dặn qua điện thoại của K. Mình tắt máy rồi bỏ quyển sổ và laptop vô một cái cặp rồi đóng cửa ra ngoài. Mình đến trước cửa phòng 3 rồi gõ nhẹ và gọi, không nghe thấy trả lời, mình gọi tiếp (lần này thì to hơn), đinh ninh không có ai ở nhà mình cúi xuống tính đặt cái hộp bút xuống thì cửa phòng mở ra, trước mặt mình là một đôi chân trắng muốt, mình ngước lên thì thấy một có gái có dáng người thon thả, hơi gầy tuổi chạc 25-27, khuôn mặt trái xoan có chút xanh xao, nhưng trông cũng khá đẹp và cuốn hút, mái tóc ngắn ngang vai, cô ấy đang mạc bộ đầm ngủ màu trắng, dài đến ngang đùi (không biết cô ta có đang đọc mấy dòng này không vì mình thấy cũng khá ngượng khi tả về một người con gái). M hỏi mình có việc gì? Mình khá ấp úng chỉ biết đưa cái hộp bút ra rồi kêu rằng K đưa, cô ấy thấy cái hộp bút rồi khẽ cười quay người vô nhà lấy cái gì đó kêu mình đợi, theo như lời bác chủ nhà kể có thể đây là người em gái trong hai chị em song sinh ở phòng 3 (mình sẽ gọi là Mem và Mc, nghe khá ngang!) vì cũng không phải dạng kiệm lời. Sau đó Mem đưa cho mình một cái túi đựng hồ sơ, mình nhìn vô thì thấy có một vài tờ giấy triết nhưng Mem ngăn mình lại và nói: “Đừng, thứ này để ông K, anh không nên tò mò như vậy!” Vâng! Cô ấy lớn tuổi hơn mình, nhưng nghe cái tiếng “anh” mình thấy… thôi mình sẽ không để lạc thớt, mình bắt đầu viết luyên thuyên rồi! sau đó cố ấy quay vô trong nhà, hình như mình có nghe cô ấy nõng võng một câu, hình như là : “đến lúc phải đi rồi!” Sau đó mình bỏ cái túi đựng hồ sơ vô cặp và phóng xe ra quán cafe, mình ngồi được một lúc thì K gọi đến hỏi mình ở đâu, sau khoảng 30’ K đến chỗ mình, trông mặt K có vẻ khá bực Tôi thấy khá bất ngờ và khó tin vào những gì K kể, nhưng nghe cũng rất hợp lí Cuộc gặp mặt ngắn ngủi kết thú, K cầm túi đựng hồ sơ rồi đi ra chỗ bạn anh là Linh, K đưa mình một cây thánh giá và kêu mình xin ở nhà nhà bác hoặc bạn, đừng trở về căn phòng ấy nữa và đặc biệt cẩn thận với chị em M. Giờ mình đang ở nhà bác, có lẽ tối nay sẽ đăng một vài bài nói về vài sự việc sảy ra với những người chủ trước được ghi trong nhật kí nếu các bạn thích! Như mọi khi, các vozer hãy bảo trọng! Ngày thứ 8 (thứ 2 ngày 9 tháng 6) Mình thì tranh thủ đọc vài tài liệu trong quyển sổ của K, dự định tối nay mình sẽ post thông tin về: Quyển sách ấy (mình sẽ tạm gọi là quyển sách tai họa), nó vẫn còn thiếu khá nhiều thông tin nhưng thiếu còn hơn không! Cuộc hẹn gặp Hà (chủ trước căn phòng, người giữ một nửa quyển sách tai họa) mình bàn với K sẽ rời xuống buổi trưa vì sáng phải phụ bán café, mấy ngày nay mình bỏ bê công việc quá rồi Trưa đấy tầm 12h K ghé và dẫn mình đi, để tránh ảo giác và trường hợp một người gặp bất trắc, K sẽ trở mình! Nhà cô ta ở trung cư An Bình trên dốc Nguyễn Huệ, từ đây đến đó tầm 4 cây, mình và K phải nói chuyện liên tục với nhau giảm nguy cơ mất kiểm soát do ảo giác, khi không nói thì sẽ niệm kinh trong mồm, đấy là cách an toàn tránh nguy hiểm nhất, cuộc nói truyện tưởng chừng như sẽ giúp ích nhưng không! Và tôi bước vô nhà, phòng cô Hà ở trên lầu, khi đưa tôi lên đến lầu thì bác ấy chỉ tôi phòng và đi xuống, tôi liền đi vào, và khi tôi vào, một căn phòng không như tôi nghĩ sẽ đầy muồn thuốc và băng y tế, nhưng căn phòng không có gì khác ngoài một chiếc giường và một bàn piano, Hà, cô ta đang nằm trân giường ngủ, tôi tính đánh thức bỗng có một tiếng nói Ngày thứ 9 (thứ 2 ngày 10 tháng 6) Phần 1: Trở về! Máu tràn ly! Bạn đã bao giờ nghe đến cụm từ đó, có thể coi đấy chính là một trong những nghi thức triệu hồi cổ xưa nhất mà chúng ta đã từng biết và còn lưu giữ những thông tin, ban đầu cho đầy máu vào một cái ly nhỏ làm sao mà chỉ cần một giọt nữa thôi máu trong chiếc li sẽ tràn ra ngoài, bố trí chiếc ly giữa một vòng tròn ma pháp (tùy theo thứ muốn triệu hồi mà mỗi vòng tròn sẽ có một cấu trúc riêng) sau khi đặt chiếc ly lên vòng tròn đã vẽ, bạn phải đọc một câu thần chú để mở ra một cánh cổng nhỏ từ thế giới của chúng ta sang thế giới bên kia, sau đó cắt máu từ tay mình ra và nhỏ vào chiếc ly, giọt máu tràn ra ngoài khi chạm vào mặt đất sẽ tạo lên thân xác của thứ cần triệu hồi với một linh hồn độc ác từ thế giới bên kia! Mình đang tìm hiểu từ quyển sổ của K cũng như trên mạng và các tài liệu rời rạc khác về những cách triệu hồi ma, quỷ, quái vật hoặc những thứ đại loại thế, hôm qua về nhà với một cái đầu băng bó khiến cả nhà bác mình ngạc nhiên, theo như những gì K nói thì việc tìm lại nửa quyển sách tai họa sẽ phải diễn ra ở khu phòng trọ và chính ngay căn phòng bị ám nặng nhất! nghe có vẻ điên rồ nhưng đấy là sự thực và tối nay mình sẽ phải trở lại cái nơi chết tiệt ấy. Nắng sớm chiếu qua khe cửa, len lỏi vào phòng nhưng không thể sưởi ấm cái không khí lạnh lẽo, u ám đấy , mình bước ra khỏi phòng trong tình trạng hoàn toàn tỉnh táo vì mình vừa mới gặp ảo giác và ngất lim đi trong sự sợ hãi trước khi tự làm hại bản thân mình, cụ thể: Mình vẫn ngủ thì chợt thấy nhói chỗ băng bó trên đầu, nhưng mình vẫn nhắm nghiền mắt và cố gắng kéo dài thêm giấc ngủ, trước khi đồng hồ điểm 5:00, bỗng có tiếng gọi: “H ơi, H ơi, mày có chịu dậy không?” mình vẫn mê man mắt nhắm mắt mở ngó lên thì chỉ thấy ông anh đang nằm ngủ giường bên và chẳng có gì đặc biệt cả, sau đó lại đặt mình xuống thì tiếng gọi lại cất lên: “H, mày có nghe tao nói không, tao Thái đây! dậy đi tao bắt được con cá to lắm nè!” và đến bây giờ mình đã bắt đầu nhận ra giọng nói quen thuộc ấy…Thái..Thái là…Thái nào…Cái quái gì vây? Mình bật ngược người lên, vực dậy từ cơn buồn ngủ, khi nghe đến cái tên Thái! Hồi trước mỗi khi về quê là mình hay cùng mấy đứa bạn trong xóm rủ nhau đi bắt cá, có một đứa con nhà hàng xóm cạnh nhà ngoại mình rất thân với mình, nó tên là Thái, năm nào về quê mình với nó cũng đi lội hết cái mương này, chui hết bụi rặm kia đến chèo cây hái quả nó nói rất nhiều, ngơi ra một chút là liến tháu không ngừng, từ chuyện bọn bạn đi chăn trâu đến việc nhà mọi người, toàn chuyện đâu đâu mà nó kiếm được về, nhớ những trưa mình cùng nó hay ra gốc đa đầu làng ngồi tán dóc và nô đùa với bọn trẻ cùng xóm , sau vụ gặp khuôn mặt ở dưới nước mình cũng ít đi chơi hẳn, mỗi lần về quê là y như ngồi im re trong nhà bác mà xem tv, thỉnh thoảng thằng Thái cũng qua chơi nhưng vì hai nhà bác mình với nhà nó không hợp tính nhau hay cãi ra cãi vô nên lâu lâu nó mới lén qua chơi một lần , mình về quê mà không đi chơi với nó và mấy đứa bạn khiến nó buồn lắm, nhưng chẳng biết làm sao. Lần đó mình ốm nặng, thèm ăn canh cá lóc nấu canh chua, nó nghe mấy đứa anh mình nói chuyện liền lộc xộc ra bờ sông đánh cá, hôm đấy trời mưa lớn, gió tốc đổ cả mấy cây chuối ông mình chồng trong vườn, đến tối mưa ngớt, cả nhà thắng Thái không thấy nó về liền kéo nhau hô hào xóm làng đi tìm, hỏi mấy đứa trong xóm thì nói thấy Thái xách vó với rọ cá ra bờ sông, mọi người nghe vậy hoảng sợ kéo nhau ra bờ sông mò nhưng không thấy, suốt ba ngày tìm kiếm, dường như mọi hi vọng đều kết thúc, cả nhà Thái buồn khóc, đau đớn, sót xa cho nó, trong lúc đưa tang con ngoài sông, mẹ Thái đã lăn đùng ra ngất vì quá thương con mình cũng không thể kiềm lòng mà khác suốt một tuần trời. Về sau, vào những sáng sớm trời có mưa, một vài người đi đánh bắt cá thường kể thấy bóng dáng một đứa trẻ sách rọ cá ra bờ sông. Đầu giương thằng Thái đang ngồi trên tay cầm một cái rọ cá nhìn mình chằm chằm, mặt mày nó lem luốc vẫn cái làn da ngăm đen và cái răng khểnh, nó nhìn mình rồi cười, cả người mình cứng đờ, mình chẳng biết nói gì chỉ biết im lặng đáp nhìn rồi dần dần mặt mày của cậu ta chuyển xanh, các mạch máu bắt đầu nổi lên trên mình, mồm nó chảy nước ròng ròng, dần dần da thằng Thái trở lên trắng bệt, mắt mũi tràn máu cả người trương phềnh như xác người chết đuối, nó há mồm ra ngớp ngáp rồi thè cái lưỡi tím ngắt dài thoằng loằng cuối lấy cổ mình mình sợ mất hồn vía la lớn, giẫy giụa hết sức mình, nó càng quấn chặt hơn khiến mình dần nghẹt thở, một hồi lâu rồi dần dần lim đi vì cơn đau đầu và cũng vì quá mệt mỏi, sau đó mình được ông anh lay dậy và kể vừa nãy tự nhiên nghe mình hét toáng lên và giẫy giụa làm ổng thức giấc! mình chẳng nói gì hết chỉ bảo là gặp ác mộng, trên ga giường vẫn ướt kèm theo một mùi tanh của cá hay xác chết! Cả ngày hôm đó mình làm việc trong mệt mỏi, rồi cũng đến cuối ngày, mình được K gọi lên chỗ dãy phòng, lúc đó tầm 11h30 nhà nào nhà nấy đều đóng cửa, duy chỉ có quán tạp hóa là luôn mở! K quyết định sẽ đi tìm nửa quyển sách kia nhờ tờ giấy Hà đưa, đây sẽ là một việc làm nguy hiểm, có thể sẽ đánh đổi tính mạng, nhưng nếu không, mọi người đều sẽ chết! mình và K dựng xe và bước vô… Ngày thứ 9 (thứ 2 ngày 10 tháng 6) Phần 2: Trò chơi được sắp đặt, người chị! Mình và K bước vào hành lang dãy phòng, một cảm giác lạnh người mà mình với anh ta chẳng ai cần nói ra cũng hiểu được cảm giác mà người kia đang cảm nhận tiếng gió luồn qua tấm mái tôn cũ hen rỉ và tiếng tán lá rào rạt của cái cây bên khu đất hoang đem lại cái âm thanh rợn tóc gáy cho bất kì người nào vô tình đi qua khu này lúc nửa đêm . K ra hiệu mình và anh ta cùng hướng về chỗ căn phòng, cả dãy phòng yên tĩnh, cửa phòng nào cũng khóa ngoài nhưng lại đem đến cho mình một cảm giác có một cái gì đó đằng sau cánh cửa sãn sàng lao ra trước mặt mình bất cứ lúc nào bậc thềm hành lang dẫn từ phòng anh ta đến căn phòng cuối dãy như ngày càng dài ra, tiếng bước chân của mình và K cũng dần lặng mất, bây giơ trước mặt mình là cánh cửa của căn phòng số 4 căn phòng mình đã từng thuê! khẽ mở khóa đẩy cánh cửa bằng sắt vào không khí trong căn phòng đem lại cho mình một cảm giác hết sức bất an về thứ đang đợi chờ mình và K bước vô Trong phòng như có rất nhiều cặp mắt đang theo dõi từng chuyển động của mình với một ánh mắt hận thù và tức giận, trên gác có những tiếng cào nhẹ vào tấm ván gỗ theo đó là những âm thanh nhỏ như đang thì thầm chửi rủa phát ra từ khắp căn phòng trên những bức tường quét vôi đang ngả sang một màu u tối, K tiến vào và mở đèn lên, cả căn phòng vang lên một tiếng rít và tiếng nghiến răng đầy phẫn nộ, anh ta lấy trong túi ra mảnh giấy của Hà, mình đứng gần cửa ra vào đưa mắt nhìn quanh căn phòng và miệng niệm chú đại bi đợi chờ sự xuất hiện mà mình biết chắc thế nào nó cũng sảy ra . Chợt ở góc phòng, bức tường tuôn ra những dòng máu xẫm đỏ, một thứ đen đen ngoi ra từ tường với từng vệt máu theo sau, cả khuôn mặt của nó bị che bởi một mái tóc đen xõa dài, hai cánh tay gầy guộc dài ngoành bám lấy nền nhà kéo cơ thể tiến lại gần K mình la lên cảnh báo thì ngay lập tức cái thứ ấy chui vào mặt tường và biến mất để lại trên tường một vệt máu lớn, anh ta cầm tờ giấy kia rồi đốt và thả nó rớt xuống nền, tờ giấy cháy với một ngọn lửa xanh lè khi chạm đất thì biến mất để lại một làn khói với cái mùi hết sức khó chịu gây nên cảm giác chóng mặt, bất ngờ đèn điện tắt, cả căn phòng lại chìm vào một màn đêm lạnh lẽo chết chóc, tiếng cào trên gác mái ngày một lớn, vết cào như sâu hơn và nhanh hơn, bỗng một điệu cười lanh lảnh vang lên khắp căn phòng một cảm giác bất an nổi lên trong tâm trí mình, K lùi lại phía cửa rút trong túi ra con dao bạc sáng loáng và tay kia cầm lấy một tờ bùa, kêu mình cẩn thận, tiếng cười ngày một lớn kèm theo sau đó là tiếng than khóc, kêu la thảm thiết, tiếng chửi rủa và van xin tất cả cùng vang lên hòa lẫn tạo ra một thứ tạp âm kinh khủng. Đột nhiên bầu không khí trở nên ngột ngạt và khó thở, không gian như nóng lên, mình có cảm giác như một thức gì đó vô hình đang tóm lấy mình và K, K cũng bắt đầu run rẩy, căn phòng vẫn vậy, chẳng có cái gì xuất hiện cả nhưng cái cảm giác bất an bắt đầu đạt đến đỉnh điểm, mình không còn kìm chế nổi cảm xúc, thở dốc và tim đập loạn xạ nhanh đến mức mình còn chẳng tin nó đang đập trong lồng ngực mình nữa mình khụy xuống, chân tay không còn một chút sức lực nào cả, K cũng chẳng khá hơn chỉ có thể giữ cho mình vẫn đứng chứ gần như không có khả năng chống cự, K nhìn vào một khoảng không giữa phòng với đôi mắt sợ hãi, lẩm bẩm: “cái quái gì…cái quái gì thế này…nó…chính nó… nó đã xuất hiện… chúng ta sẽ chết! sẽ chết…chũng ta sẽ chết!” mình không còn tin vào tai mình những lời anh ta vừa nói, mình chưa thấy K nhụt chí và trở nên yếu đuối không có hi vọng như lúc đó, K bắt đầu khóc và rên rỉ, mình cũng không thể kìm nổi cảm xúc, nó không hiện hữu như một vật chất, nó len lỏi qua nỗi sợ và tâm trí của chúng ta, nó đã tồn tại trong chúng ta sâu thẳm từ khi con người ta được sinh ra, từ khi con người biêt sợ bóng tối, những thứ con người không biết về sự tồn tại sau bao nhiêu năm nó ngày một lớn mạnh trong suy nghĩ cũng như tiềm thức của con người, ngày một chiếm lấy tâm trí chúng ta, nó là hiện thân của sự tuyệt vọng, chấm dứt của một sinh mạng, sự kết thúc, cuối đường tàu,… và chính quyển sách đó như một chìa khóa để cho thứ ấy tự do, một khi nó đã thoát ra ngoài, chúng ta không có…không thể chống cự (đó là những điều mình nghĩ trong lúc đó, và mình tin rằng những điều tôi nghĩ ấy là đúng! đến mức mình chẳng còn thiết sống trong lúc ấy nữa) K dùng hai tay cầm lấy con dao bằng bạc chĩa về phía ngực mình mắt vẫn hướng về cái thứ vô hình ấy và mình biết K định làm gì, nhưng mình lúc đấy chẳng quan tâm và có ý định ngăn cản, mình cũng sẽ chết và không có gì cứu vãn được chuyện này sảy ra, tất cả đều sẽ kết thúc. Vào lúc niềm tin và hi vọng chỉ còn là những gì được nói bằng miệng thì bỗng một luồng sáng trắng rực lên, cả người mình như tê dại, cứng đờ với từng cơn giật, những cơn ác mộng tự mình viết ra và những suy nghĩ tiêu cực dần biến mất, luồng ánh sáng ấy mạnh hơn và rực sáng cả căn phòng sáng đến nỗi mình tưởng chừng như mù lòa trước ánh sáng ấy, nhưng không, nó rất dịu và đem lại một cảm giác được bảo vệ rồi mình thấy bóng dáng một người con gái trước mặt, ánh sáng dần tắt và mình lăn ra ngất, cảm giác lúc đó thật dễ chịu, như vừa trải qua một trận bệnh thập tử nhất sinh! Mình mở mắt ra thì thấy trước mắt mình là cái trần nhà của căn phòng, mình nằm giữa nền quay mặt qua thì thấy K đang dựa lưng vô tường, ôm ngực, máu chảy ra khá nhiều nhưng hình như đã cầm được nhờ mảnh áo xé ra và quấn lên vết thương, M đang đứng bên cạnh nói chuyện với K, trên tay cầm nửa quyển sách, lúc đó mình lập tức nghĩ đến quyển sách tai họa liền gượng dậy: – Đúng! Cái thứ mà các cậu đang tìm kiếm – M nói – Tại sao cô ở đây? Quyển sách đó rất cần thiết để hóa giải cái thứ đấy! làm ơn đưa cho chúng tôi! – Tôi không có ý định lấy nó, em tôi thì có! – Đấy chính là người chị trong hai chị em song sinh ở phòng 3 – K nói – Vậy… đây chính là… – Đúng! Và quyển sách đó chính là nửa còn lại, Hà không hề đưa chúng ta đến nơi giữ nửa quyển sách của cô ta, cô ta dẫn ta đến đây để lấy nửa quyển kia, cái tờ giấy cô ta đưa cho tôi là một phần của quyển sách, khi đốt mấy trang đấy coi như đang động đến thứ đó, nó sẽ xuất hiện cô ta dùng chúng ta để lấy được nửa kia vì cô ta không có khả năng chống lại nó, Hà dùng tôi, cậu và chị em M để tìm ra nó, bây giờ thì thứ đấy đã bị tiêu diệt, cô ta sẽ không thể có được nửa quyển sách còn lại! – Thứ đấy vẫn chưa bị tiêu diệt! nó chỉ bị trấn áp, cách hóa giải nó là tập hợp đủ quyển sách – M chậm rãi nói (Mc không kiệm lời như mức mình tưởng!) – Tôi nghĩ các cậu nên đến chỗ Hà khi còn kịp, em tôi muốn thứ sức mạnh trong quyển sách ấy, nó đã bị mê muội bởi vong hồn ám chị em tôi, vong đó muốn thứ mà quyển sách chứa đựng, hãy đến chỗ Hà hóa giải và hủy quyển sách – Cô ta đã lừa chúng tôi – K khó chịu – chắc gì cô ta sẽ hợp tác… – Hà cũng muốn thoát khỏi nó, các cậu không hiểu, hãy đến gặp cô ta rồi rõ Sau đó Mc biến mất trước mắt mình, nhạt dần rồi vô hình, lúc trên đường tới bệnh viện K nói Mc đã chết, đấy chỉ là linh hồn của cô ta, mình hết sức bất ngờ vì mình vừa nói chuyện với người chết, và mình cũng khá tò mò vì sao Mc lại giúp mình và K, tại sao cô ta chết nhưng nó không quan trọng với mình lúc này, bây giờ là 2h sáng, và là ngày thứ 10 kể từ khi nọi chuyện bắt đầu, cũng sẽ là lúc mà những thứ đó sẽ kết thúc! Sơm thôi! Ngày thứ 10 (thứ 3 ngày 11 tháng 6) Phần 1: Lời giải thích! Tiết trời mát mẻ đem lại cái cảm giác dễ chịu, thoải mái mà bấy lâu nay mất đi trong mình, một chút mưa sớm mang đi tiết trời u ám để lại bầu trời quang đãng trong lành. Sau khi được băng bó xong, K quyết định sẽ không nghỉ ngơi mà lấp tức đến chỗ Hà, mình và anh ta ghé lại một quán cơm: – Cô ta đã lừa chúng ta, đặt tính mạng chúng ta ra làm trò đùa, tôi sẽ làm rõ việc này! – Có lẽ Hà có ý định gì đấy, có thể… – Ý định gì? nếu cô ta đưa ngay cho tôi nửa kia việc này đã không sảy ra, và tôi không phải bị thương thế này, cô ta lợi dụng tôi và cậu để lấy nốt nửa quyển còn lại, đấy là những gì chúng ta biết! – Em biết! – Nhanh lên! Chúng ta sẽ lên đường, cậu sẽ lái xe, với tình trạng như vậy tôi khó có thể giữ vững tay lái nếu có chuyện gì sảy ra! Sau đó K đưa cho mình một gói dấy nhỏ, không biết bên trong là gì nhưng K nói mình nên cầm để đề phòng bất trắc! – Sau khi việc này kết thúc, anh sẽ làm gì, ý…sau 4 năm sống và trải qua những việc đấy – Tôi không biết…haiz…đã từ lâu tôi quên mất mục đích theo đuổi của mình là gì nữa! có lẽ tôi sẽ về quê thăm cha mẹ tôi – Thế còn vợ con, anh không có ý định lập gia đình sao? – …Có…nhưng…! Cậu cũng hơn 20 tuổi rồi, chắc cậu cũng có người để ý rồi đúng không? – K nói sang việc khác lảng tránh câu hỏi với một thái độ khá buồn thể hiện qua việc hạ giọng mình – Giờ chưa có công ăn việc làm ổn định, em cũng không biết! Sau hơn 20 phút đi đường, mình và K đến nhà Hà bình an và không gặp bất cứ vấn đề gì trên đường đi! mình gọi cửa, trước sự ngỡ ngàng của mình và K, Hà với khuôn mặt yếu ớt, nước da xanh xao mặc bộ đầm ngủ bước ra mở cửa, cô ta đã bình phục (lúc đó mình khá bất ngờ và nghĩ đấy là ảo giác nhưng K cũng thấy thế), K và mình bước vô, K không ngần ngại gì đi ngay vào vấn đề: – Có vẻ cô đã khỏe rồi! cũng nhờ việc đùa giỡn với tính mạng của bọn tôi phải không – Anh đừng như vậy chứ K – Hà nói bằng giọng yếu ớt và mệt mỏi của người vừa trải qua trận bệnh nặng – Để tôi giải thích… – Đấy chính là tính mạng của bọn tôi! Cô bảo chúng tôi bình tĩnh sao? – Để Hà nói xem nào anh K! – tôi đỡ lời – Chỉ khi có đủ quyển sách anh mới có thể hóa giải được nó, tôi đã nói nhưng anh không để ý lời tôi nói, đúng là tôi đã đặt tính mạng của anh và cậu H ra nhưng tôi biết chắc hai người sẽ sống! tôi biết Mc sẽ giúp hai người, và cả người hộ mệnh của H cũng sẽ giúp tính mạng của hai người được phần nào an toàn, tôi cũng đã làm cho nó yếu đi nên tôi tin chắc hai người nhất định sẽ lấy được quyển sách ấy – Cứ cho những lời cô nói là đúng, tại sao ngay từ đâu cô không nói thế cho chúng tôi biết? – K nói – Vì Mem và con quỷ đi theo cô ta luôn theo dõi và không chế tôi! Hôm tôi gặp M nói chuyện, con quỷ đó đứng cạnh giường bệnh sãn sàng xé tan xác tôi bất cứ lúc nào khi biết được chuyện này, nó muốn có được thứ mà quyển sách chứa đựng nhưng không thể đối đầu lại được với cái thứ bảo vệ quyển sách! – Vậy bây giờ con quỷ đi theo chị em M đâu? Nó còn… – tôi hỏi – Nó đã biến mất một cách bất thường – Bây giờ chúng ta có thể hóa giải cái thứ ấy trước khi nó trở lại? – Được rồi K! hãy đem nửa quyển sách kia và cả những trang giấy lấy được từ chị em M – Tôi có thể tin cô? – Đấy là lựa chọn cuối cùng của anh! K lấy trong túi ra mấy cây thánh giá và một vài tợ giấy để bốn góc phòng rồi đóng hết cửa lại, dán lên đó mấy là bùa rồi lấy quyển sách ra, trông nó rất cũ và bụi bặm bên ngoài, bìa nó làm bằng da với những họa tiết và hình vẽ kì lạ nửa quyển sách K cầm dày độ một đốt tay rưỡi, phần gáy đã bị xé đứt, anh ta lấy thêm ra mấy tờ giấy từ M và kẹp vào nửa quyển ấy, Hà cũng đưa ra nửa quyển kia và ghép lại, một ngọn lửa rực cháy nối liền những vết đứt bằng một ma thuật nào đó! K kêu mình ra ngoài cầm theo con dao bằng bạc và một dây chuyền thánh giá của K, mình bước ra! Lúc bên ngoài mình có nghĩ về cái luồng sáng tối hôm qua đã bảo vệ mình, theo những gì K nói, đấy chính là thứ bảo vệ mình, nhờ nó mình vẫn còn đứng đây đến tận bây giờ, K không biết chính xác nó là gì, có thể là do nhà mình tu phước hoặc có bề trên phù hộ, nghĩ đến đây mình nhớ về một lần đi xem bói với mẹ lúc còn nhỏ, câu chuyện cũng đã lâu nhưng mình vẫn nhớ như in buổi xem bói hôm ấy, người xem bói cho mình là một bà lão mù, tuổi chạc 80 hơn, tóc xơ, bặc trắng, tay cầm một chuỗi hạt bồ đề, bà ta nói, từng lời, từng lời như đi sâu và tâm trí mình và nó đã khiến mẹ mình hết sức sợ hãi: Con cô có mạng âm, hợp với ma quỷ, cuộc đời đầy bất trắc, gian lao, khi lớn sẽ gặp chuyện chẳng lành với vong linh, ma quỷ, cũng may phúc đức nhà cô, nó hợp mạng với một người lính mỹ làm quan trên thiên đình, ông ta luôn đi theo thằng bé xem nó như người con thất lạc lúc sinh thời của mình, ông ta sẽ giúp nó vượt qua những khó khăn trong cuộc sống của nó, nhưng hãy cẩn thận, chạy không khỏi số, thằng bé sẽ chết trẻ! Nhớ lại những gì ba xem bói đấy nói mà mình lại thấy sợ, nhưng biết làm sao được? Mình đi lại vài vòng trước cửa phòng Hà thì chợt có một làn gió lạnh thổi qua, mình ra ngó phía cầu thang thì…Mem đang đứng dưới ngước mặt nhìn lên với một ánh mắt vô hồn….còn nữa…. Ngày thứ 10 (thứ 3 ngày 11 tháng 6) Phần 2: Ác mông căn phòng cũ! Mình đi lại vài vòng trước cửa phòng Hà thì chợt có một làn gió lạnh thổi qua, mình ra ngó phía cầu thang …Mem đang đứng dưới ngước mặt nhìn lên với một ánh mắt vô hồn, ánh mắt như đi thẳng vô tâm trí của mình gợi lên một sự lo lắng bất an, cô ta bước từng bước tiến lên phía mình, mình nói lớn: “Cô đến đây làm gì?” đáp lại câu hỏi là sự im lặng, mình rút con dao bạc K đưa ra bỗng chân tay bủn rủn, cả người lạnh toát, M vẫn tiến bước, mình khụy xuống đất tay vẫn cầm cao dao bạc, đầu póc quay cuồng như bị trúng gió (nhưng lúc đó mình nghĩ mình đã dính thuốc mê do có một mùi hương thoang thoảng trong căn phòng) sau đó mình ngất lịm đi mặc dù vẫn ý thức được hành động của bản thân … mình tỉnh dần, đầu óc vẫn còn quay cuồng, nhưng có một cái gì đó rất lạ, hình như thứ mình đang nằm lên không phải là sàn nhà mà là một tấm chiếu, cảnh vật xung quanh mờ mờ ảo ảo với ánh sáng nhẹ như chiếc đèn ngủ hình ngôi sao ở phòng cũ của mình, mình lăn người, cố gắng mở to mắt và đặt tay xuống sờ xung quanh thì đúng như những gì mình cảm nhận được, đây chính là căn phòng trọ cũ của mình (căn phòng trước mình ở về sau phải dọn đi do bà chủ đập làm quán bida, café gì đấy!) căn phòng tối om chỉ có ánh sáng hiu hắt của cái đèn ngủ cắm ở ổ cắm điện góc phòng. Một giọng nói vang lên từ đằng sau lưng mình: – Mày làm gì thế H? đừng lăn nữa mày cuốn hết chăn tao rồi – giọng thằng bạn thân trước đây ở cùng mình chỗ căn phòng cũ vang lên Mình nhìn lại thì đúng mình đang cuốn chọn lấy cái chăn bông màu đỏ, “Cái quái gì thế này?” đó chính là câu hỏi mình đặt ra trong đầu khi nhận ra mình đang ở đâu! Mình kéo cái chăn ra ném qua một bên và nhìn quanh căn phòng nhỏ lờ mờ trong ánh đèn vàng yếu ớt, đúng! Chính là căn phòng trọ trước đây của mình, cái bàn máy tính, tủ đựng đồ và cả cái ghế gấp dựa góc phòng gần cửa ra vào nữa, cả thằng Dương đang nằm bên cạnh nữa… “Chuyện gì vậy? Tại sao mình ở đây? Chẳng phải…” – Mày lầm bầm cái gì thế H? Mày không ở đây chứ ở đâu? Ngủ đi cho tao nhờ! – Lại cái giọng thân thuộc của thằng bạn thân nhưng bây giờ nó chính là thứ đáng sợ nhất ở đây tim mình đập thình thịch, cả người toát mồ hôi “Nó là cái quái gì vậy?” mình liên tục tự hỏi bản thân và cả người mình cứng đờ, ướt đẫm “Đấy đúng là giọng thằng Dương rồi, không lầm vào đâu được, chính là căn phòng này…nhưng chuyện gì đang sảy ra vậy?” … “Khoan! Giọng của nó, như nó đang tỉnh vậy! không giống như giọng người đang mê ngủ, giọng đấy như nó vẫn còn thức và tỉnh táo,…cái thứ nói giọng thằng Dương vẫn đang còn thức!” mình khẽ quay đầu qua, và giật bắn mình khi trước mắt mình là một mái tóc dài đến ngang hông, nó đang nằm quay mặt vào tường… “sh*t!!!” – Mày ngủ chưa H? – vẫn cái giọng ấy, nó vẫn quay mặt vào tường – Mày đang thức à? – mình cứng họng không biết nói gì, mái tóc của nó hình như ươn ướt, một mùi tanh, mình hoảng hồn liếc xuống phía dưới, chỗ chiếu nơi mái tóc ấy nằm trên là một bãi máu! – Mày…còn…thức…đúng…không? mình giật bắn mình trước dọng nói bỗng trở nên khàn đặc của thứ đó. Nó từ từ qua đầu lại phía mình vẫn trong tư thế quay lưng như vậy, đầu nó quay hoàn toàn về sau 180 độ để lộ khuôn mặt đầy vết thương và những vết rạch đầy máu me của một người đàn bà với cái mồm há rộng đến mang tai, ba hồn chín vía, cả người mình như chết lặng trong một khắc rồi mình hét lớn đạp mớ chăn gối lao bật người dậy, như bản năng đằng sau lưng mình là cái nhà tắm, mình lao thẳng vào bên trong không suy nghĩ gì hết, khóa trái cửa và gục xuống thở gấp Căn phòng vệ sinh tối om, bóng tối như bóp nghẹt cơ thể mình, từng hơi thở cũng không thể dứt khoát, công tắc ở trước cửa phòng như dù có chết mình cũng tuyệt nhiên sẽ không đời nào bước ra ngoài và gặp cái thứ bên ngoài ấy mình trở nên sợ hãi tột độ, tim đập liên hồi “thình … thịch … thình … thịch” bỗng đèn phòng vệ sinh bật lên “Á…á…á” mình hét lên sợ hãi, trong đầu những câu hỏi mà không bao giờ mình muốn trả lời liên tục xuất hiện “cái gì?…cái gì mở …đèn? Hay là…nó” . Bên kia cánh cửa những tiếng động bắt đầu vang lên, tiếng giậm chân mạnh, tiếng thở hổn hển, tiếng móng tay cào vào của phòng vệ sinh đều đều như xé tâm trí mình ra thành nhiều mảnh, trên đầu mình là sàn gỗ của gác xếp, nó cũng đang phát ra những tiếng cào nhẹ nhưng lớn và gấp dần căn phòng vệ sinh vẻn vẹn 1.5m vuông với cái bồn cầu xây chìm dưới đất và một chỗ nhỏ để cái thau quần áo như rộng ra gấp ngàn lần, những âm thanh đó vẫn vang lên và mình chỉ ước căn phòng vệ sinh nhỏ hơn một chút, nó quá rộng và chống trải, đủ để thêm một cái gì đó hiện lên giữa phòng vệ sinh “Làm ơn! Làm ơn…cái quái gì thế?” mình sợ hãy rên rỉ, kêu la và có chiều hướng chuyển dần thành khóc lóc mình nhìn vào cái thau đựng quần áo, nước mắt bắt đầu chảy ra, bên ngoài bắt đầu xuất hiện những tiếng gào, hét rất nhỏ nhưng vang vọng chiếm lấy tâm trí mình, từng giọt nước từ cái vòi nước bị rò vẫn rơi đều xuống chậu quần áo, bỗng từ giữa chậu một tí bọt sủi lên, màu nước dần ngả sang màu đỏ đậm dần mang một mùi tanh của máu tươi, một cái gì đó đang ở dưới cái chậu, nó đẩy mớ quần áo lên rồi xuống khỏi mặt nước trong chậu (chính sác hơn là máu) nó sục lên một thứ nước màu đen ngòm từ giữa, hôi thối mùi xác chết, cánh cửa sau lưng mình dần rung mạnh và gần như mọi khả năng giữ vững nó của mình đều vô vọng, tiếng cào trên gác cũng một lớn, cánh cửa đẩy mạnh, mạnh hơn, bản lề giữ cánh cửa trên tường như bung ra, RẦM…cánh cửa bung ra đè lên mình, sự sợ hãi đạt đến đỉnh điểm, chỉ ú ớ được vào câu rồi mình ngất lịm. Mình mở mắt dần ra, thở dốc nhìn quanh, trán ướt đẫm mồ hôi, tim vẫn đập lên từng cơn. mình đang nằm trên sàn nhà Hà ngay sát vìa bậc cầu thang, chỉ nhích một tý là lăn xuống vỡ đầu cắn cửa phòng Hà mở tung, trước cửa là Hà nằm bất độc : “Chuyện gì sảy ra lúc mình ngất vậy? Hà…cô ta làm sao thế?” mình cố gắng đứng dậy mà chân tay vẫn không thể kiểm soát được, nó vẫn run lên trong sợ hãi, mình lết lại gần chỗ Hà, cô ta vẫn còn thở, tư thế như có vẻ bị một cái gì đó hất văng cô ta ra khỏi phòng đập mình vào tường và ngất đi cánh cửa mở tung, mình cố gắng bò thêm một đoạn, ngó vô bên trong căn phòng, trước mắt mình là một cảnh tượng hết sức bất ngờ, K đang quỳ gối giữa phòng, hình như đã ngất, hai tay cầm con dao bạc đâm xuống một thứ gì đó đen đen, nhớp nháp trước mặt bên cạnh là Mem đang nằm đầu đập vào tường để lại trên tường một vệt máu, căn phòng hết sức lộn xộn, dấu vết của một cuộc xô xát thể hiện rõ, có vẻ đã có một trận đánh sảy ra giữa K, Hà và Mem với con quỷ trong người Mem Do quá mệt mình cũng chẳng làm gì được hơn mà cũng lăn ra thở rồi ngủ thiếp đi. Sau đó mình được Hà lay dậy, nhìn xung quanh là phòng bệnh, K đang nằm giường bên trái, còn bên phải là Mem. Mình tính hỏi chuyện gì đã sảy ra nhưng Hà chỉ dơ tay ra trước miệng tỏ ý kêu mình im lặng, sau đó mình nằm một lúc rồi ngủ một mạch đến sáng mai…..còn nữa….. Ngày thứ 11 update 1 (thứ 4 ngày 12 tháng 6) Theo như lời y tá nói thì chiều mình sẽ xuất viện nếu tình trạng vẫn tiến triển tốt, K vẫn nằm mê man còn Mem thì không thấy đâu, sáng Hà đi thăm viện thì nghe y tá nói tối qua lúc vô phòng kiểm tra thì không thấy Mem, có lẽ cô ta đã rời viện vào tối qua, Hà đã kể lại cho mình những gì sảy ra vào chiều hôm qua, lúc mình vẫn đang mê man bị hành hạ với những thứ ảo giác ấy trong lúc ăn sáng ở cantin: – K vẫn mê man từ qua đến giờ à? – Không tối qua anh ta có tỉnh giậy một lúc rồi lại ngủ thiếp đi – Cô không sao chứ? Có vẻ cô cũng bị thương – Không…chủ yếu là K, anh ta là người bị thương nặng nhất! – Tôi nghĩ cô cũng nên kiểm tra xem sao – Được rồi! cậu không phải lo – Chuyện hôm qua rốt cuộc là sao? – Chuyện hôm qua… – Mặt Hà bất chợt biến sắc rồi trở lại bình thường – Lúc tôi và K đang tiến hành hủy bỏ cái thứ đấy thì cả hai nghe có tiếng động bên ngoài, sau đó Mem bước vô với một vệt máu nhỏ trên tay, có lẽ là cậu đã tự vệ, sau đó có một cuộc xô sát nhỏ và phần thắng đã thuộc về chúng tôi, con quỷ ám căn nhà đó đã được hóa giải và quyển sách kia được K niêm phong lại…vậy thôi !!!– Hà đưa mắt lên nhìn tôi bỗng trong lúc đó mình cảm thấy không muốn biết gì hơn, ánh mắt cô ấy rất lạ – Vậy là bây dãy nhà trọ không còn bị ám nữa đúng không? Có vẻ đã kết thúc thật rồi! – mình cảm thấy nhẹ nhõm thêm phần nào – Có thể cho là vậy…cậu có thể chuyển về đấy! – Quay trở về căn phòng ấy? haiz…tôi không chắc – mình thở dài rồi đứng lên – Giờ tôi phải về nhà, chiều nay là cậu xuất viện, còn K thì chắc còn lâu! – Hà trả tiền cho người phục vụ rồi đứng lên – viện phí và các khoản tôi đã lo hết coi như chuộc lỗi vụ trước tôi nợ hai cậu, sáng nay tôi chỉ đến kiểm tra Mem coi cô ta có biểu hiện gì không, nhưng không ngờ là cô ta đã bỏ đi tối qua, chị em M sẽ không còn là mối hiểm họa đáng lo nữa nữa! bây giờ có lẽ tôi cũng sẽ chẳng có dịp gặp cậu và K nữa, việc này đã kết thúc, hãy tận hưởng những ngày tháng này! tạm biệt!!! Sau đó Hà quay người bước đi… “tận hưởng những ngày tháng này” câu nói của Hà làm mình cảm giác thấy có một cái gì đó khá là lạ, để lại trong suy nghĩ mình một chút gì đó nặng trĩu nhưng chỉ thoáng qua. Mình bước về phòng bệnh nghỉ ngơi thay vì dảo bước thư giãn trên khuôn viên bệnh viện vì lại thấy mệt, bầu trờ quang đãng, trong xanh nhưng vẫn chẳng đem lại cảm giác thoải mái thư giãn trong mình, mình và K nằm phòng hồi sức trên lầu, cách căn tin hai dãy phòng. Mỗi lần quẹo hoặc chèo lên cầu thang hay đi qua một hành lang nào đó mình có một cảm giác khá lạnh người, bệnh viên vắng, điểm mặt cũng chỉ có vài người nhà bệnh nhân đến thăm hay mang đồ đến chứ cũng chẳng có mấy ai đi khám bệnh, hành lang vắng, dài dọc qua những căn phòng trống dẫn đến phòng mình và K khá “u ám” (theo cách mình cảm nhận) mình lướt qua một vài phòng bệnh lâu lâu lại thấy bóng người bước vô phòng hay đi xuống cầu thang nhưng chẳng bao giờ nhìn rõ, rất mơ hồ, chỉ lướt nhanh, vụt mất khỏi tầm nhìn của mình, mình không để ý mấy chỉ cảm thấy tò mò hơi có một chút thắc mắc và sờ sợ. K đang nằm trên giường vẫn ngủ say như lúc mình và Hà xuống cantin, mình trở về giường nằm một lúc rồi ngủ thiếp đi. Mình bỗng nghe tiếng người thút thít, ban đầu mình nghĩ là y tá nhưng rồi lại không “hu…hu hu” mắt nhắm mắt mở mình tỉnh dậy, căn phòng bệnh trống không một bóng người, giường bên K vẫn nằm ngủ, cách đó mấy giường một vài bệnh cũng đang ngủ cạnh giường là cái cặp lồng đang mở. “Kì lạ không biết ai đã rên rỉ” – mình thắc mắc sau đó mình đặt mình xuống, nhắm mắt thì tiếng ấy lại phát ra: “đau quá…hư hư hư…” vẫn giọng nói đó nhưng có phần gấp gáp hơn, mình lại tỉnh và nhổm dậy, vẫn vậy, không có ai! “cái gì vậy” – mình tự hỏi, nhìn quanh không thấy gì, tiếng kêu lại phát ra, hình như là từ góc phòng, mình bước chân xuống, người vẫn khá mệt, ngó quanh phòng vẫn không có ai, mình bước ra cửa phòng nhìn quanh, trước phòng, xung quanh “kì lạ thật” mình lẩm bẩm bỗng nghe nhiên nghe thấy tiếng nói lại phát ra trong phòng, lần này cả người mình lạnh toát, mình sợ sệt quay vô căn phòng, nhìn một vòng, sau một hồi ngó nghiêng mình tự trấn an rồi trèo lên giường nằm nghỉ, tiếng gọi lại cất lên, lần này nghe nó rất gần, có lẽ là bên giường Mem, cái giường trống ấy, mình mở mắt qua nhìn bên, cái giường vẫn vậy, không có ai cả,tiếng gọi lại phát ra, lần này nghe như cạnh mình “cứu tôi, đau quá…cứu!” hình như…hình như là ở dưới gầm giường, mình sợ hãi, cả người lạnh toát, cái gì đang ở dưới đó? … giờ có hai lựa chọn, một là quoái xuống nhìn, hai là lao ra khỏi phòng, nhưng cả hai đều không được, làm sao mình có thể giám đặt chân xuống được cơ chứ? 10 phút sau, tiếng kêu vẫn vang lên đều đều, ban đầu rất nhỏ và yếu ớt, về sau lại càng to và gấp gáp, kèm theo tiếng khóc nhẹ, mình quyết định đánh liều, nằm sấp người và từ từ đưa mắt xuống gầm giường, gầm giường mình khuất sáng, khá tối, có một cái hộp giấy để dưới, mình đưa mắt thì bỗng trong bóng tối, một khuôn mặt hiện ra với cái mồm mếu máo và mái tóc xơ lũa xũa, da dẻ nhăn nheo, mình sợ hãi bật người thì đột nhiên lộn mình xuống đất trong tư thế quay người xuống gầm giường, một cánh tay gầy sơ xác thò ra ru rẩy túm lấy áo mình, mình hét lớn sợ hãi trong cơn mệt mình ngất đi. Khi tỉnh dậy thì thấy K đang ngồi trên giường bấm điện thoại, mình đang nằm trên giường, ai đã đưa mình lên? K quay lại: – Cậu đỡ hơn rồi chứ? Cậu mới bị trúng gió nằm vật vã dưới sàn… – Em…sh*t đau đầu quá? Anh đỡ rồi à K…? – Ừ…tôi tỉnh dậy vì nghe tiếng hét của cậu…có chuyện gì vậy? – Không!…chắc mê sản – mặc dù mình biết việc vừa rồi là thật, nhưng mình không muốn nói ra – Nghỉ đi! Cậu có vẻ còn mệt, sáng mai rồi hẵng xuất viện! Hà đã kể cho cậu việc sảy ra chưa? – Rồi! – mình trả lời – K nhìn mình một lúc rồi nói – Chắc cô ấy vẫn chưa kể cho cậu, khi nào xuất viện tôi sẽ nói, cậu nên nghỉ ngơi đi, trông cậu còn mệt hơn cả tôi! – K nói rồi đặt mình xuống giường – nơi này lạ lắm đúng không? -………. – Mình không nói gì chỉ im lặng nằm xuống, có vẻ như K hiểu chuyện sảy ra với mình! Từ nhỏ đến giờ mỗi khi đến chỗ ngã ba ngã tư, bệnh viện, nghĩa địa mình lại có cảm lạnh người rất lạ như có một ai đó đang dõi theo……
|